NGUYỄN CÔNG HOAN – TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC

– Thế khấn thì cậu về a, mợ?

– Ừ, cậu về cho mợ và Dần vui vẻ.

Nó chưa được thấy cậu nó về nhà bao giờ, nên nó mong quá. Mà nhất là để mợ nó được vui thì nó càng mong. Vì nó chỉ mong cho mợ nó được vui. Mợ nó vui vẻ, thì nó cũng được vui sướng trong lòng.

– Thế thì bao giờ cậu về hở, mợ?

– Chốc nữa.

Mợ nó nói xong nét mặt lại buồn buồn. Nó giương hai mắt lên nhìn, rồi nắm lấy tay mợ nó, gí chặt vào mồm nó. Nó cũng thấy trong bụng thế nào ấy, như muốn khóc.

Hai mẹ con đứng như vậy một lúc lâu. Rồi mợ nó vái mấy cái, quay ra, thì bỗng giật mình kêu thét lên:

– Ối trời ơi!

Thằng Dần chẳng biết gì, cũng thét lên, hoa cả mắt, ôm chặt lấy chân mợ. Nhưng nó lại thấy ngay mợ nó vừa thở vừa cười mà nói:

– Phải gió! Thằng ông mãnh, làm người ta hết hồn!

À, té ra bác Phán nó chứ ai, sừng sững ở đằng sau mợ nó và nó từ bao giờ, mà không biết. Tuy nó không sợ nữa, nhưng vẫn chưa buông mợ nó ra. Mợ nó bèn đánh vào vai bác Phán:

– Có bế nó đi không, làm thằng bé tái cả mặt lại đây này!

Bác Phán ôm nó vào lòng. Nó thích lắm. Rồi bác lại móc túi, lấy ra quyển sách tây, giở các tranh ảnh ra cho nó xem. Đến cái tranh “hai cha mẹ dắt con đi chơi”, bác Phán trỏ vào đứa bé con, hỏi:

– Ai đây?

– Dần đấy.

– Phải rồi. Ai dắt Dần đây?

– Mợ đấy!

– Phải rồi. Thế ai đi bên cạnh mợ đây?

– Bác Phán đấy!

Bác Phán phá ra cười, khen hay. Nhưng mợ nó cau đôi lông mày lại, mắng nó:

– Nhảm nào!

Nó chả hiểu vì sao phải mắng. Vì có một lần nó đã trông thấy thế. Nó liền hỏi:

– Làm sao hở mợ?

– Hễ nói thế thì con chuột chí cắn cống tè đấy!

Cắn cống tè! Cắn thì mất cống tè, mất cái để làm giống. Rồi thành ra con Tý thì xấu! Nó không muốn xấu. Cho nên nó đứng im, mắt gấp ga gấp gay, nghe mợ nó nói chuyện với bác Phán. Nó thấy mợ nó và bác Phán cười luôn luôn, nó thích lắm. Nhưng nó chẳng hiểu gì cả. Rồi bác Phán móc túi, lấy ra đồng hào ván, đưa nó và bảo:

– Bác Phán cho Dần tiền, ra hiệu chú Sìn mà mua quả bóng nhé.

Được mua bóng, nó sướng mê. Cầm lấy tiền, nó chạy tọt ra cửa, nhưng còn ngoái cổ lại:

– Thế đến mai bác Phán mua cho Dần cái ô tô nhé. Chốc nữa, cậu Dần về, rồi mai Dần vặn máy cho cậu Dần với bác Phán đi chơi cho mà xem.

– Ừ, khép chặt cửa lại.

Vừa mới một lát, nó đã đẩy cửa vào, nét mặt tiu nghỉu. Nhưng nó vội chạy ngay lại đứng cạnh bác Phán mà làm nũng:

– Bác Phán hôn cả Dần nữa kia!

Rồi nó kiễng chân, chìa má cho bác Phán hôn.

– Bóng đâu, con?

– Thưa mợ, chú ấy bảo chốc nữa mợ sang mà mua, chú ấy không lấy tiền.

Leave a comment