NGUYỄN CÔNG HOAN – TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC

Me nóng ruột, gắt:

– Thì chuyện gì mà dài mới được chứ? Không phải chuyện dính dáng đến cuộc nhân duyên của cô, thì còn là cái gì nữa!

Cô Tuyết nằn nì:

– Thôi, me đừng hỏi, vô ích. Để rồi con nói với chị Mai…

Me mát mẻ:

– Thế ra cô quý bạn hơn me!

Cô Tuyết vội đỡ lời:

– Không phải thế. Con buồn về chuyện riêng của con. Chỉ có mình con và chị Mai hiểu mà thôi.

Me lại nghĩ ngợi một lát, rồi hỏi gặng:

– Hay là bên ấy người ta nghe lời đồn đại, mà cho rằng nhà ta đổi ý kiến thế nào chăng, mà con buồn? Nếu thế thì rồi me đến nói chuyện cho người ta hiểu, chứ việc gì phải nghĩ ngợi?

Cô Tuyết thở dài, lắc đầu:

– Phiền quá! Me hỏi mãi!

Me ghé vào tai, hỏi nhỏ cô:

– Hay là tham nó thay lòng đổi dạ?

Cô Tuyết ngồi nhổm dậy, chắp hai tay:

– Lạy me! Lạy me! Me đừng nghĩ ngợi xa xôi. Me mặc kệ con. Con đã bảo me không hiểu được, thì me hỏi làm gì kia chứ?

Thấy cô một mực không nói, me vừa bực mình, vừa thương con. Quái, cô con cưng của me nào có phải người gan góc, kín đáo? Cô giận gì me? Hay cô đã yêu ai? Hay là cô không bằng lòng người mà me đã chọn cho cô? Hay cô đã tự kén được một người nào hơn món ấy mà nay làm nũng để bắt đền me? Một câu chuyện chỉ bạn biết, thì quyết là chuyện tâm sự. Tâm sự đau đớn, đau đớn như vẫn thường xẩy ra ở Hà thành hoa lệ này, đến nỗi phải cầu đến hộp thuốc phiện, đến dải lụa đào, đến dòng nước, để thoát ly cõi đời, thì là đau đớn to lớn đấy. Phải giải cái đau đớn ấy đi.

Thế là nghĩ khôn chả nghĩ, me cứ nghĩ dại. Me đâm lo, rồi nước mắt chạy quanh.

Me bèn để cho con gái nằm một mình. Me sai con Sen đi mời cô Mai đến chơi ngay. Me định khi cô Mai đến, me sẽ đứng nấp một chỗ, để nghe lỏm câu chuyện đôi bạn thủ thỉ với nhau, thì mới biết được sự thực.

*

* *

Cô Tuyết còn buồn lắm. Cô vẫn trằn trọc và thở dài. Cô với tay lấy quyển báo, mở đến trang tiểu thuyết. Rồi chẳng đọc được chữ nào, cô lại thút tha thút thít. Nước mắt giàn giụa thấm ướt cả một góc gối. Cô đặt báo xuống, rên rỉ:

– Vân chết! Trời ơi!

Rồi rưng rức, cô khóc ra tiếng.

Bỗng tiếng gót giày cô Mai thoăn thoắt ở nhà ngoài. Cô Tuyết hớn hở như cá gặp nước. Cô chùi nước mắt gọi:

– Chị Mai, tôi nằm đây.

Gặp đúng người để giãi tỏ nỗi lòng, cô Tuyết mừng rỡ, nhỏm ngay dậy. Cô vớ tập báo đưa bạn, và lau láu nói:

– Vân chết rồi, chị ạ! Thương hại quá, chị nhỉ! Chẳng biết rồi sau Lục có lấy Bách không? Gớm! Mình xem đến chỗ tả Vân chết, mà mình buổn- buồn- buồn là!

1935

<!–nextpage–>

MỘT TIN BUỒN

Đã đến mười hôm nay, ông Bảo Sơn chỉ làm có hai việc: Một là lại chơi nhà mấy ông lang quen, hai là ngồi dựa vào lưng ghế, ghếch cẳng lên mặt bàn, tay nặn cằm, nhổ râu. Ông lo món tiền nhà sắp phải trả. Ông thường lắc đầu, than thở với vợ:

– Hỏng! Ít người chết thì mình sống làm sao?

Thế rồi nhìn các đồ đạc đã sắm sửa về công cuộc làm ăn, ông chỉ thở dài: Mấy cỗ xe tang, chiếc đen, chiếc trắng. Những biển, cờ, bát bửu, đòn, kiệu, vòng hoa, phô đủ các màu đỏ, vàng, trắng, tím, càng sặc sỡ, càng choáng lộn bao nhiêu, càng làm ông nóng ruột nóng gan bấy nhiêu.

Nhưng mà vừa nãy ông cuống quýt lên về một tin mừng: Cụ Hường ở dốc Hàng Gà sắp chết. Ông vội vàng mặc quần áo, gói ghém vàng, hương, nến, thuê xe lên Hàng Buồm, mặc cả cặn kẽ để mua một cân vừa lê vừa táo vào hạng nhì, rồi đến thẳng nhà người có bệnh nặng.

Ông hồi hộp, thập thò ngoài cửa chừng dăm phút.

Sau khi hỏi thăm cẩn thận hai bên hàng xóm, ông mới đường hoàng bước vào. Ông phá tan nỗi ngơ ngác của người nhà bằng những lời chào lễ phép và dáng điệu trang nghiêm. Ông tỏ ý muốn được tiếp chuyện cụ.

Chẳng quý báu gì sự lo lắng buồn rầu mà phải giữ độc quyền! Vả từ chối tấm lòng tử tế của một người lạ mặt đến hỏi thăm, lại là bất lịch sự. Cho nên người nhà cảm động, đưa ông đến cạnh giường bệnh nhân.

Cửa màn mở ra. Ngọn đèn le lói chiếu một thứ ánh sáng mập mờ vào một cái gần như cái đầu lâu bọc thừa nhiều da quá. Hai hàm răng nhô vẩu dưới bốn chỗ lõm sâu ở má và ở mắt với tấm thân dẹt đét khẳng khiu, cam đoan chắc chắn rằng cụ Hường không khỏi tránh được miệng lỗ.

Ông Bảo Sơn vững tâm, cúi chào người bệnh. Ông khe khẽ đặt gói quả vào khay, rồi ngồi xuống ghế. Cụ Hường đưa mắt lờ đờ, nhìn khách, lại nhìn con.

– Thưa cụ, chúng tôi thấy cụ yếu nặng, vậy lòng thành, chúng tôi có chút quà mọn đem biếu cụ, và nhờ cụ làm ơn cho một việc.

Nói đoạn, ông kiễng chân đi đến gần người con cụ Hường, và ghé vào tai:

– Xin ông bảo gọt lê táo. Người yếu xơi những thức này, tốt lắm.

Rồi quay lại cụ Hường, ông khen:

– Nhà cụ phúc hậu quá!

Cụ Hường nói rời rạc:

– Tôi cảm ơn ông. Tôi khó lòng sống được.

Ông Bảo Sơn nhìn cụ Hường, lắc đầu:

– Vâng, thưa cụ yếu lắm. Chúng tôi biết tin cụ yếu, nên vội vàng đến hầu chuyện cụ. Thưa cụ, chúng tôi là chủ hiệu xe đòn đám ma Bảo Sơn đây ạ.

Cụ Hường nhắc lại:

– Xe và đòn đám ma?

– Vâng, hiệu Bảo Sơn. Chắc cụ cũng biết tiếng.

Cụ Hường gật:

– Vâng.

Ông Bảo Sơn vui vẻ tiếp:

– Thưa cụ, nhà chúng tôi xưa nay có tiếng là làm ăn cẩn thận. Nên hôm nay chúng tôi mới dám đến đây để bẩm với cụ, là nếu chẳng may cụ có mệnh hệ nào, thì cụ cho phép chúng tôi được hầu hạ cụ.

Giữa lúc ấy, có vài tiếng thì thào của mấy người đàn bà đứng gần đó. Nhưng ông Bảo Sơn chẳng muốn để vào tai. Ông lại nói luôn:

– Thưa cụ, hiệu chúng tôi không như những hiệu khác, họ chỉ biết lấy tiền. Vừa tháng trước đây, có một nhà, chẳng biết vô ý thế nào, mà để cho hai con ngựa chạy lồng lên, rơi cả quan tài xuống đất!

– Khốn nạn!\

Leave a comment