NGUYỄN CÔNG HOAN – TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC

– Ừ!

Hai người lững thững đi, gặp hai cái xe, liền thuê về nhà. Lúc sắp ly biệt, Bắc còn dặn với một câu:

– Mợ yên dạ, cho tôi yên lòng nhé!

– Ừ!

*

* *

– Bà đẻ con so hay con rạ?

– Thưa bà, con so.

– Bà nên nói thực, thì tôi mới liệu được. Tôi xem bụng bà, hình như đẻ con rạ thì phải hơn.

– Thưa bà, thực tôi đẻ con so.

Đó là lời bà đỡ nhà hộ sinh cùng nói chuyện với Nguyệt. Bà đỡ ngợ quá, hỏi vặn:

– Mọi khi những người đẻ con so thì da bụng cứng và có ngấn vằn đỏ. Người đẻ con rạ thì da bụng mềm, mà có ngấn vằn trắng. Nay tôi xem bụng bà, quả là bà đẻ con rạ. Phép nhà thương không nên nói dối, lỡ ra nguy đến tính mệnh, chứ chả chơi đâu.

– Thưa bà, xin bà kín cho, tôi đẻ con rạ!

– Vâng, bà nên nói thực thế là phải. À, ông nhà ta tên là gì? ở đâu?

– Thưa, cậu cháu tên là Nguyễn Văn Tình, đã mất năm ngoái, sau khi tôi có mang được vài tháng.

– Tội nghiệp! Thế ông mất, bà có mang được mấy tháng?

Nguyệt luống cuống nói chữa:

– À, thưa bà, cậu cháu mất năm nay ạ. Mới mất tháng Tư, mà tôi đã có mang từ tháng Giêng.

– Bà cũng chỉ độ tối hôm nay thì trở dạ thôi. Bà cứ nằm nghỉ yên. Lần trước bà ở cữ, trai hay gái?

– Thưa bà, cháu gái.

– Nay cháu biết làm gì rồi?

– Thưa bà, tôi sinh cháu được vài hôm thì bỏ cháu.

– Thế bà đẻ dễ hay khó?

– Thưa bà, dễ ạ.

– Được, vậy bà cứ nghỉ yên để lấy sức.

*

* *

…. Ngày chủ nhật, sau khi Nguyệt đẻ, có mấy bọn người ở Hà Nội sang, vào nhà thương thăm.

Bọn trước, hai công tử ăn mặc tây, đúng mốt quần thụng đỏ, áo cộc xanh, ở trong gian Nguyệt nằm bước ra, bưng miệng, rúc rích nhìn nhau cười, thì thào:

– Hú vía! Tao tưởng con Nguyệt nó chửa với tao, tao sợ quá!

– Tao chả ngờ nó chửa với mày, nhưng tao thấy cái mồm thằng bé giống mồm tao, tao đã giật mình. Nó ăn vạ tao, thì tao bỏ mẹ! May được cái nước da thằng bé con nó minh oan cho tao.

Hai người vừa đi khỏi thì Phong đến. Phong ẩy cửa, lại gần Nguyệt, hỏi:

– Trai hay gái?

Nguyệt trả lời khẽ:

– Trai.

– Thế à? Mợ có mạnh không? Có ăn được không?

Leave a comment