NGUYỄN CÔNG HOAN – TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC

Rồi sau, ông giáo đứng phắt dậy, mắng:

– Chúng mày như lũ gà mờ. Để tao thân hành đi khám từng đứa. Tao mà bắt được đứa nào thì tao đuổi.

Học trò càng sợ.

Cuộc điều tra của ông làm rất cẩn thận. Ông đi từng bàn, bắt từng đứa đứng dậy. Ông nhìn chân, nhìn tay, ngửi quần, ngửi áo, ngửi đầu thật kỹ lưỡng. Trong khi khám như thế, ông vẫn hỏi dò học trò:

– Chúng mày có thấy gì không?

Chúng đều thưa:

– Bẩm thầy có ạ.

Nhưng vài đứa ở bàn dưới, vẻ mặt sợ cuống, ý chừng muốn đẩy lỗi cho anh em bàn trên, bèn trả lời:

– Bẩm không ạ.

Ông giáo nghiêm mặt, nhìn xuống cuối lớp mà dọa:

– Rồi chốc nữa đến lượt chúng mày.

Khám xong bàn đầu, ông xuống đến bàn nhì, lại hỏi thử:

– Chúng mày có ngửi thấy gì không?

Ba bàn trên đáp:

– Bẩm có ạ.

Bàn cuối vẫn bướng bỉnh thưa:

– Bẩm không ạ.

Rồi ông khám đến bàn thứ ba, thứ tư, vân vân. Hỏi thì đứa nào cũng kêu là có, mà tiếng có mỗi lúc một nhiều. Ông mới nghi đích rằng bàn cuối, ông bèn nhìn xuống đe trước rằng:

– Không những tao đuổi, tao còn đánh một trận cho chừa vô ý hoặc nói dối đã.

Ông đến bàn cuối cùng. Cả lớp sợ run. Ông giáo thì mừng thầm công việc sắp kết liễu. Ông hỏi một cách chế nhạo:

– Thế nào, chúng mày đã ngửi thấy chưa?

Đứa nào đứa ấy mặt tái mét như gà cắt tiết, cố đánh hơi và đáp:

– Bẩm thầy, có ạ.

– À, bây giờ chúng mày mới chịu nói thực. Liệu hồn! Chúng mày chớ oán tao là ác!

Rồi ông bắt năm đứa tình nghi ra đứng ở ngoài bàn, khám xét từng ly từng tí. Nhưng tức quá, khám đến mười phút mà vẫn vô công hiệu. Sắc giận của ông vẫn ngầu ngầu trên mặt. Ông lên ngồi trên ghế, chống tay vào bàn, hầm hầm, diễn thuyết:

– Chúng bay tệ quá! Tao đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần rằng đi qua chỗ bãi cỏ thì phải có ý tứ, mà chúng bay không nghe. Để chốc, tao còn khám một lượt nữa.

Một đứa trò lớn đứng dậy, nói:

– Hay là thầy cho phép chúng con đi tìm xung quanh lớp xem ạ.

Cho là ý kiến hay, ông bèn phái mấy đứa đi tìm mọi chỗ. Trong khi ông vẫn ngửi thấy mùi khó chịu thì ở bàn thứ sáu có đứa nói lớn lên rằng:

– Tôi chẳng thấy mùi gì.

Ông cho là nó vô phép, dám có tư tưởng phản đối, bèn gọi nó lên, bắt quỳ ở cạnh bảng.

Phái bộ điều tra đã trở về. Vẫn không có kết quả. Ông giáo càng cáu. Nhưng không lẽ vì một chuyện bẩn thỉu mà cứ phải mất thì giờ mãi, ông bèn bắt học trò mở sách ra, bắt đầu làm việc.

Vì đang lúc tức, nên giảng bài ông gắt như mắm tôm.

Thỉnh thoảng, ông lại nhăn mặt, ghé ra cửa sổ để nhổ.

Leave a comment