NGUYỄN CÔNG HOAN – TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC

Tôi vội ngoảnh lại: một người đàn bà rộng khổ, cũng mồm đỏ, cũng đít cong, cúi đầu chào tôi.

Tôi lúng túng không biết dùng tiếng gì để trả lời, thì may thay, hai vợ chồng anh ta đã bá cổ nhau hôn, làm lấp cả tiếng ầm ừ của tôi đáp lại.

Trông cảnh tượng hai cây thịt ôm chặt lấy nhau, mà bất giác tôi nghĩ tới cuộc thế giới hòa bình, cuộc tương thân, tương ái của các màu da.

Song, tôi lại quên không hiểu cái nguyên nhân sự thương yêu đó ở đâu mà ra, mà nồng nàn đằm thắm đến thế.

Vợ Samandji trông có vẻ lắm. Chẳng hiểu cạo lượt nước hàng ở mặt đi, thì còn trơ ra màu gì. Chứ ngay lúc đó, đứng bên một cái cột nhà cháy, thì chị ta cũng còn được chút mỹ thuật.

Mỹ thuật nhất là cái ngực đầy như cái ví của nhà tư bản, chứ không như cái óc của ông Nghị ngay cả trước ngày họp hội đồng.

Song, đó chẳng phải là chỗ chị được tôi kính phục.

Tôi không ngờ một người đàn bà ở cái sọt ấy mà chiều chồng khéo đến thế.

Chị ta ngồi đối diện với Samandji, con mắt đưa tình, miệng cười chúm chím. Tôi cứ trố mắt nhìn tấn hoạt tượng đó, trong lòng nôn nao. Cũng một cảnh gia đình “sống để mà yêu” đó.

Bàn tay nhầy những thịt, nhanh nhẹn rót rượu cho chồng, cho khách, rồi cho mình.

Ông bạn đen của tôi, chừng như khoái chí lắm, uống mãi. Rồi anh kể chuyện, nào khi ra trận, nào lúc nằm hầm, nào tiến, nào lui, vào sinh ra tử. Giọng nói có vẻ tự nhiên, yên phận.

Còn cô vợ, lúc nhún vai, khi rụt cổ, lúc bĩu môi, khi rẩu mỏ, cũng có vẻ tự nhiên của một người thập thành.

Song, tôi lấy làm lạ một điều, là khóe thu ba không khi nào đánh sang ngang chỗ tôi, chỉ chăm chú vào cặp môi dầy đương diễu võ giương oai. Tôi đương cảm phục tấm ái tình chân thật của chị ta, thì bỗng nhiên tôi giật mình: trên bàn chân tôi có vật gì đè xuống. Tôi tưởng Samandji cao hứng, sắp đưa cả gót giày vào ống cẳng tôi, tôi vội vàng rụt lại. Chẳng bao lâu, tôi lại thấy cái cảm giác vừa nãy. Lần này tôi không tưởng nữa, vì chính bàn chân nóng hôi hổi đụng vào bàn chân tôi. Tôi co cẳng lại. Cái bàn chân đuổi theo tôi. Tôi lại chạy. Trong gầm bàn, nấp dưới chiếc khăn trắng bỏ xõa, thực là một cuộc bắt cóc của hai bàn chân.

Một lúc bí thế, tôi đành để yên.

Samandji vẫn chuyện, tôi vẫn nghe, cái mồm đỏ vẫn cử động, mà bàn chân tôi đành ngồi tù.

Thỉnh thoảng vợ Samandji lại ru ngủ chồng bằng những cái vỗ vai, những cái phủi bụi áo: âu yếm nhau thế!

Một phút. Hai phút.

Lần này thật là nguy. Hai cái ống cẳng đầy những thịt, nóng hôi hổi, gác lên đầu gối tôi, rồi tôi thấy mấy đầu ngón chân nghí ngoáy trên đùi tôi.

– Trận đánh này kịch liệt hơn trận trước. Hôm ấy trời mưa tuyết…

Samandji vẫn mê lên về kể chuyện, vì anh vẫn tưởng vợ anh và tôi mê lên về nghe chuyện.

Quả tim tôi đập đến vỡ ra mất, mà thần trí tôi thì rối loạn.

Đã vậy, tôi vẫn phải cười gượng với bạn, nhưng cái cười vàng như miếng nghệ, tay thì nhấc lên bỏ xuống cái cốc hãy còn đầy những rượu men nồng.

Samandji càng uống lại càng nói, càng nói, tôi lại càng thấy đầu gối bị đè chặt, tê cả bắp đùi.

Bỗng Samandji ngắt câu chuyện, lườm tôi mà bảo rằng:

– Anh không tốt.

Leave a comment