– Phải, lọ là anh phải dặn, vì tôi sợ Việt Sỹ sẽ biết là chúng mình lợi dụng hắn.
Nói xong, nhà tiểu thuyết vui vẻ ra về. Mà tôi thì nhìn theo bạn, ái ngại cho mấy chục đồng bạc.
*
* *
Hôm ấy, Lê Văn Tầm kê dọn nhà cửa để đón một vị thượng khách. Vị thượng khách ấy, tức là nhà phê bình Việt Sỹ, người có ngọn bút màu nhiệm, đã cầm vận mệnh của những sách mới xuất bản.
Trên bàn, giải khăn trắng nuột, bầy la liệt những đĩa đồ ăn thơm tho, sang trọng: rượu vang, cốc pha- lê, đứng sừng sững để chực sẵn rót vào miệng các nhà “thực giả” những vị nồng nàn.
Cạnh bàn ăn, Lê Văn Tầm cố ý làm như vô tình, kê cái kỷ con, đặt một chồng sách, mà trên mặt, thì là quyển Mịt Mù bìa đỏ chóe.
– Để Việt Sỹ có nhìn vào cuốn sách ấy mà nói chuyện, thì nhân tiện mình hãy cho Việt Sỹ biết. Như vậy, tôi tránh được cái ý gợi chuyện trước.